Tâm sự cảm động của người mẹ bị con mình bỏ rơi
Người ta thường nói, "Nước mắt chảy xuôi, tình mẹ dành cho con là vô điều kiện." Nhưng có những người mẹ cả đời hy sinh, yêu thương con hết mực, đến khi tóc bạc trắng lại phải sống trong cô đơn vì bị chính đứa con của mình bỏ rơi. Đó là một nỗi đau không gì sánh nổi — nỗi đau của sự phản bội từ máu mủ ruột già.
"Con là tất cả của mẹ, nhưng mẹ không là gì của con"
Từ ngày con còn là đứa trẻ sơ sinh, mẹ đã ôm con vào lòng, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy mà tự nhủ: "Cả cuộc đời này, mẹ sống vì con." Những đêm con sốt cao, mẹ thức trắng để lau mát cho con. Những ngày mưa tầm tã, mẹ đón con về từ trường, quần áo mẹ ướt sũng nhưng con thì vẫn ấm áp.
Mẹ đã bỏ qua tất cả những mong ước riêng tư của mình, những giấc mơ dang dở của một người phụ nữ trẻ. Mẹ không cần son phấn, chẳng cần váy áo lộng lẫy, chỉ cần con được ăn no, mặc ấm, được học hành tử tế. Mẹ từng nghĩ rằng, những gì mình làm rồi con sẽ hiểu. Nhưng mẹ đã sai.
"Căn nhà trống vắng, lòng mẹ lạnh hơn mùa đông"
Ngày con lớn lên, con dần rời xa vòng tay mẹ. Mẹ biết điều đó là tự nhiên, vì ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải có cuộc sống riêng. Mẹ tự an ủi mình: "Chỉ cần con thỉnh thoảng về thăm mẹ, mẹ đã hạnh phúc rồi."
Nhưng lần cuối cùng mẹ gặp con là khi nào nhỉ? Hình như là vào ngày con nhận việc ở thành phố lớn. Con nói với mẹ: "Con bận lắm, mẹ đừng gọi con nhiều nhé." Mẹ chỉ cười, dặn dò con giữ gìn sức khỏe, cố gắng ăn uống đầy đủ. Nhưng kể từ đó, mỗi cuộc gọi của mẹ đều bị chặn bởi hai từ "máy bận".
Ngày lễ, ngày Tết, mẹ ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, ánh mắt không rời khỏi cánh cổng sắt. Mỗi tiếng xe máy vụt qua, tim mẹ lại nhói lên một chút, mong rằng đó là con về. Nhưng chẳng có ai. Hàng xóm đi ngang hỏi mẹ: "Con bà dạo này có về thăm không?" Mẹ chỉ cười ngượng ngùng: "Nó bận lắm, mấy đứa trẻ giờ ai cũng bận."
"Mẹ không cần tiền, mẹ chỉ cần con"
Mỗi tháng, tài khoản ngân hàng của mẹ vẫn nhận được một khoản tiền con gửi. Nhiều người bảo mẹ may mắn vì có đứa con hiếu thảo, biết gửi tiền về. Nhưng họ không biết rằng, đối với mẹ, tiền không mua được những buổi cơm sum họp, không thay thế được giọng nói của con, và càng không thể lấp đầy khoảng trống trong tim mẹ.
Có lần mẹ thử gọi cho con, không phải để xin tiền, mà chỉ để nghe giọng con. Nhưng đầu dây bên kia, con trả lời vội vã: "Con đang họp, có gì mai con gọi lại." Mai, rồi mai nữa, vẫn chẳng thấy con gọi lại. Mẹ tự nhủ: "Chắc con bận thật."
Người già không cần gì nhiều đâu. Mẹ chẳng cần nhà cao cửa rộng, chẳng cần xe sang hay tài sản lớn. Mẹ chỉ cần con ghé thăm, ngồi ăn với mẹ một bữa cơm, nói vài câu chuyện thường nhật. Nhưng điều đó, với mẹ, sao mà xa vời đến thế.
"Có phải mẹ đã sai ở đâu đó?"
Những lúc ngồi một mình, mẹ thường tự hỏi: "Mình đã sai ở đâu? Mình đã làm gì để con xa lánh mình như vậy?" Ngày xưa, mẹ đã nghiêm khắc với con, có lúc la mắng con, nhưng tất cả đều là vì mong con trưởng thành. Mẹ cũng có những giây phút mệt mỏi, đã lỡ nói những lời không hay, nhưng mẹ nào có ý làm tổn thương con.
Có phải vì mẹ đã không hiểu con? Có phải mẹ đã kỳ vọng quá nhiều ở con? Nhưng mẹ luôn nghĩ rằng, tình yêu của mẹ là đủ để bù đắp tất cả. Hóa ra, tình yêu không thể giữ con ở lại.
"Mẹ tha thứ, dù con có quay về hay không"
Mẹ không giận con đâu. Dù có những đêm mẹ khóc ướt gối vì nhớ con, nhưng mẹ chưa bao giờ giận con. Bởi mẹ hiểu rằng, con cũng đang có những áp lực riêng, những lo toan mà mẹ không biết. Có thể, con không cố ý bỏ rơi mẹ, chỉ là con quá bận để nhớ về mẹ mà thôi.
Mẹ từng nghĩ, nếu một ngày nào đó mẹ không còn nữa, con có kịp về nhìn mẹ lần cuối hay không? Ý nghĩ ấy khiến tim mẹ nhói đau, nhưng mẹ không oán trách. Nếu con về, mẹ sẽ mỉm cười, sẽ nói với con rằng: "Mẹ luôn đợi con."
Lời nhắn gửi đến những đứa con
Nếu bạn đọc được những dòng tâm sự này, xin hãy dành chút thời gian cho mẹ mình. Có thể bạn đang bận rộn với công việc, tình yêu, gia đình nhỏ của mình, nhưng đừng quên rằng, ở quê nhà, mẹ bạn đang đợi bạn. Mẹ không cần tiền bạc, không cần quà cáp, mẹ chỉ cần bạn về, ngồi cạnh mẹ, lắng nghe mẹ kể những câu chuyện cũ.
Ngày hôm nay, bạn có thể thấy mẹ vẫn khỏe, vẫn đi lại được, nhưng bạn không biết rằng thời gian không chờ ai. Có những khoảnh khắc, nếu bạn bỏ lỡ, sẽ không bao giờ lấy lại được.
Hãy nhấc máy lên, gọi cho mẹ một cuộc điện thoại. Đừng để đến khi nhận được tin mẹ đã đi xa, bạn mới nhận ra rằng, tất cả tiền bạc, thành công của bạn đều không thể đổi lại một bữa cơm cùng mẹ.
Kết luận
Tâm sự của người mẹ bị con bỏ rơi là lời nhắc nhở sâu sắc về giá trị của gia đình. Đừng để những bận rộn, những ưu tiên khác khiến ta quên đi cha mẹ – những người đã cho ta tất cả mà không bao giờ đòi hỏi điều gì. Vì một khi họ rời xa, bạn sẽ không còn cơ hội để nói lời "Con xin lỗi" hay "Con yêu mẹ" nữa.
Nếu bạn muốn bài viết có thêm cảm xúc, chiều sâu hoặc hướng dẫn cụ thể hơn, hãy cho tôi biết nhé!